Dr Hien & Tien Pham's Leprosy Project 2024
OUR LEPROSY PROJECT 2024
As friends and families already knew, we have been working with patients of leprosy in central Vietnam (mainly Pleiku/ Kontum/Giarai) since 2007 until now. There was a period of several years we could not come back due to Covid, but never failed to express our love to them through long distance gifts sent to the nuns/priests/monks caring for them in the form of food packages, and wound care supplies.
This year, we came back with our routine food drives minus the wound cares, due to the tough regulations of local government. Things have changed: our beautiful nuns were mostly transferred to other areas, some passed away like sister Teresa Khuyen of Phu Bon. We felt sad, but our spirit and enthusiasm came back quickly within minutes interacting with the young nuns who came to replace our dear nuns in the past, with smiles and laughter to cheer us and the patients up.
Many patients also passed away too. We lost quite a few of familiar faces among our old friends. Most died of old age, sepsis, and injuries living in remote areas. I recognized one couple: 6 years ago he told us he would fast to death, as the doctors told him he would go blind soon. I told him by doing so, who would take care of his wife? He gave me a big smile, saying he would live longer to be with her. They held hands while having their pictures taken. Now, he is completely blind, refuses to eat unless the wife (without any finger) would tie a spoon to her fingerless hands to feed him.
We estimated that 2/3 of the total population of our leper friends have gone to heaven, starting with 5000 + families in 2007 to only 1045 families now. The crowds are much smaller. All were so kind and warm to us, with big smiles on their faces despite of their physical pain, their heavy food bags on their back and no finger to hold them. We carried as many heavy food sacs as possible to their houses, selecting the oldest, the frailest and the ones without finger left. It’s so sad to see how they live in their own home.
We were asked to see a 2-year-old child with hydrocephalus. It was sad as nothing we could do medically except instructing her parents to turn her around often so the huge decubitus ulcers could heal. The nun will make sure to bring antiseptic/antibiotic ointment to treat the ulcer, after we left some supplies behind.
We told the angelic nuns who care for them that we will never abandon them until the last patient leaves this earth. If it takes 50 years, so be it, as long as we are still on this earth. We thank you, friends, families, and especially Hope Today who created chances for us to find this big family of resilient and graceful patients, of the beautiful angels who care for them under the form of nuns, priests, monks and volunteers. We particularly want to thank the Jesuit Monk, Pham D. Tuan, who never failed to fly from Ho Chi Minh City to Pleiku to guide and escort us. We will miss the laughing nun Tran who drove hours to take us through roughly 10 locations for food drive. She surely kept us from falling asleep. We gave the patients food and wound care, but they gave us much bigger gifts of courage, faith, unconditional love without any bitterness, and quiet resilience. We will surely miss them all, the nuns, the patients and the wonderful volunteer Tuyet who let us abuse her van. Tien Pham M.D / Hien Pham M.D
Như bạn bè và gia đình đã biết, chúng tôi đã làm việc với các bệnh nhân phong ở miền Trung Việt Nam (chủ yếu là Pleiku/Kontum/Giarai) từ năm 2007 cho đến nay. Có một khoảng thời gian vài năm chúng tôi không thể trở lại do Covid, nhưng không bao giờ quên gửi những món quà đến các nữ tu / linh mục / thầy dòng Tên Tuấn dưới dạng những gói thực phẩm và vật dụng chăm sóc vết thương.
Năm nay, chúng tôi trở lại với những gói thức ăn và gạo trừ việc chăm sóc vết thương, do các quy định nghiêm ngặt của chính quyền địa phương. Mọi thứ đã thay đổi: các nữ tu xinh đẹp của chúng tôi hầu hết được chuyển đến các khu vực khác, một số đã qua đời như nữ tu Teresa Khuyến của Phú Bên. Chúng tôi cảm thấy buồn, nhưng tinh thần và niềm vui của chúng tôi nhanh chóng trở lại trong vòng vài phút sau khi tiếp xúc vớii các nữ tu trẻ đã đến thay thế các nữ tu thân yêu của chúng tôi trong quá khứ, bằng nụ cười và sự cởi mở của họ.
Các bệnh nhân cũng đã qua đời. Chúng tôi đã mất khá nhiều gương mặt quen thuộc trong số những người bạn cũ của chúng tôi. Hầu hết chết vì tuổi già, nhiễm trùng và chấn thương sống ở vùng sâu vùng xa. Tôi nhận ra một cặp vợ chồng: 6 năm trước, ông ấy nói với chúng tôi rằng ông sẽ nhịn ăn đến chết, vì các bác sĩ nói rằng ông ấy sẽ sớm bị mù. Tôi nói bằng cách làm như vậy, ai sẽ chăm sóc vợ anh ấy? ông nở một nụ cười tươi, nói rằng ông sẽ sống lâu hơn để ở bên vợ Họ nắm tay nhau trong khi chụp ảnh. Bây giờ, ông hoàn toàn mù lòa, không chịu ăn trừ khi người vợ (không có ngón tay) buộc thìa vào bàn tay không ngón tay để cho ông ta ăn.
Chúng tôi ước tính rằng 2/3 tổng dân số của những người bạn phong cùi của chúng tôi đã lên thiên đàng, bắt đầu với 5000 + gia đình vào năm 2007 đến bây giờ chỉ còn 1045 gia đình. Đám đông nhỏ hơn nhiều. Tất cả đều rất vui, với nụ cười tươi trên khuôn mặt mặc dù có những túi thức ăn nặng nề trên lưng và không có ngón tay để giữ . Chúng tôi mang cho những người già nhất, yếu nhất, mang con nhỏ, yếu nhất hay không còn ngón tay, về đến tận nhà họ. Thật co`n buồn khi thấy họ sống cực kỳ nghèo túng.
Chúng tôi được yêu cầu gặp một đứa trẻ 2 tuổi bị não úng thủy. Thật đáng buồn vì chúng tôi không thể làm gì về mặt y tế ngoại trừ hướng dẫn cha mẹ cô ấy quay lưng lại thường xuyên để vết loét decubitus khổng lồ có thể lành. Nữ tu sẽ đảm bảo mang theo thuốc mỡ khử trùng / kháng sinh để điều trị vết loét, sau khi chúng tôi để lại một số thuốc men.
Chúng tôi nói với các nữ tu thiên thần chăm sóc họ rằng chúng tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi họ cho đến khi bệnh nhân cuối cùng rời khỏi trái đất này. Nếu phải mất 50 năm, thì cứ như vậy, miễn là chúng tôi vẫn còn trên trái đất này. Chúng tôi xin cảm ơn bạn bè, gia đình, và đặc biệt là Hope Today, những người đã tạo cơ hội cho chúng tôi tìm thấy một đại gia đình với những bệnh nhân phong, với những thiên thần xinh đẹp chăm sóc họ dưới hình thức các nữ tu, linh mục, tu sĩ và tình nguyện viên. Chúng tôi xin cảm ơn thầy dòng Tên Phạm Đức Tuấn đã không ngại bay từ Saigon ra để tháp tùng chúng tôi trong mọi chuyến về Pleiku.
Chúng tôi xin cám ơn sơ Trân với giọng cười rổn rảng hồn nhiên, người đã lái xe đường trường cho chúng tôi cùng những linh mục Công, Việt đã lái xe và nấu ăn cho đoàn. Xin cám ơn chị Tuyết tuyệt diệu đã cho phép đoàn hành hạ cái xe bóng loáng của chị. Xin cám ơn tất cả các sơ Dòng Mến Thánh Giá đã rất quý mến thân tình với chúng tôi. Nguyện Thiên Chúa trả công mọi người.
Chúng tôi cho bệnh nhân thức ăn, nhưng họ đã cho chúng tôi những món quà lớn hơn nhiều về lòng dũng cảm, đức tin, tình yêu vô điều kiện mà không có bất kỳ cay đắng nào và sự chịu đựng thầm lặng. Tiến Phạm MD / Hiền Phạm MD

